Chỉ muốn chửi thẳng vào mặt những kẻ ruồng bỏ cái bản năng người của mình một cách hèn nhát. Và người lấy lần thứ nhất lại thêm dằn vặt. Hay mình bảo: Tùy đồng chí hiểu.
Tôi tự hỏi sự im lặng này sẽ đi đến đâu. Cái đêm ấy, tôi đã lao động như một người công nhân thực thụ. Anh họ và chị út ngồi vào bàn.
Nhưng vấn đề đó lại là loại cảm xúc bất mãn về cảm xúc tự nhiên. Họ càng không biết có thể bạn chẳng được gì mà cũng có thể một ngày kia, khi bạn đang cầu bất cầu bơ, người ta tặng bạn một cung điện vì một lí do mà đã lâu bạn không thèm nghĩ tới. Ông sợ làm ướt lạnh khuôn mặt nàng.
Lần trước là sự nhục nhã của một thằng đàn ông. Hôm qua nghĩ cái gì nhỉ? Đã nhủ cố nhớ còn viết mà chúng lại còn thích chơi trò ú tim. Ở thằng em tôi thì chắc là có một chút, nó là vận động viên và cũng đang ở tuổi hiếu động, yêu thương bị thói quen kìm hãm.
Bật dậy ngay là tỉnh thôi. Mẹ bảo tiền này ăn thua gì so với chữa bệnh của bác con, tốn kém thế mà có chữa được đâu. Hắn chuộng một cuộc sống bình thản hơn.
Cũng như chấm dứt việc lệ thuộc thời gian để tự do phân phối năng lực và học cái mình cần. Cũng chẳng biết sẽ chụp không. Cũng như một thứ cảm giác quen thuộc, tôi sợ sự thất vọng, ghê sợ của mình vì họ lúc họ thất vọng, ghê sợ vì tôi thay vì đáng nhẽ phải tự hào.
Thế là bác xiêu lòng, bảo: Lần này bác cho về. Nó cấm đoán những cảm giác yếu ớt, sợ hãi, lo lắng, căm ghét, ham muốn… tự nhiên phải đến. Đó là, cháu chả bao giờ thấy mình thiệt thòi gì cả.
Tôi biết làm thế nào khi tôi muốn hít thở khí trời. Rỗng bên ngoài và rỗng cả bên trong. Nỗ lực đầu tiên và cuối cùng của con người cũng chỉ là để hai nhà này bắt tay nhau, hoà trộn vào nhau; và tạo môi trường để họ không phải bắt buộc tàn sát lẫn nhau.
Và người lấy lần thứ nhất lại thêm dằn vặt. Tôi là con thú hoang đã chấp nhận cuộc sống cầm tù của con người trong xã hội. Không biết thì khó trách.
Rồi đau và chấp nhận đau. Một giọt nước mắt trào ra từ khóe mắt nàng. Mặc quần đùi ra đường lạnh.