Trò chơi yêu thích lúc còn bé của anh là MẠO HIỂM. “Chính trong những lúc khó khăn và đau khổ, chúng ta mới học được nhiều điều . Trong nỗi tuyệt vọng,ông gắn một động cơ nhỏ vào xe đạp của mình và một người hàng xóm đã nhờ ông làm một cái tương tự,rồi một chiếc khác,một chiếc khác nữa cho đến lúc ông không còn một động cơ nào nữa.
Có một sô người sử dụng thất bại như một cái cớ để không làm bất cứ việc gì. Trước tiên ,hao phải được ép kĩ trước khi ta có thể lấy được tinh dầu của nó. Điều hết sức quan trọng đối với một người chồng/vợ là phải thấu hiểu điều mà người kia cố công thực hiện ,đặc biệt là khi người này đang phải vật lộn để giải quyết vấn đè tìa chính.
Sự yên ả đưa ta vào giấc ngủ có thể tai hại hơn bão tố khiến ta phải thức trắng. Ông trở thành lãnh tụ của đảng Quốc đại và giành độc lập cho Ấn Độ bằng việc đấu tranh chông lại đế quốc Anh. “Tôi muốn trở thành một nữ diễn viên múa ba lê vĩ đại, nhưng tôi không biết mình có năng lực hay không”.
Sự kiên trì của anh em nhà Wright đã cho chúng ta đôi cánh để bay. Dường như có rất nhiều người thua cuộc như thế trên thế giới và họ có thể thoát khỏi những lời gièm pha. Riêng tôi từng bị ốm liệt giường vì bệnh “vàng da”.
Chắc các bạn cũng đoán được điều gì sảy ra với tất cả các cây mạ vào ngày hôm sau. Và như lời của Napoleon Hill: “Mỗi con người thành công đều nhận ra rằng thành công vĩ đại nằm phía bên kia thời khắc họ biết chắc là ý tưởng của họ sẽ không thực hiện được. Đây là những lớp học tổ chức vào buổi tối, lớp học là những ngôi nhà mượn được và học cụ thì nghèo nàn.
Bạn sẽ không bao giờ thấy sợ thất bại nữa. Tôi không hình dung nổi làm thế nào 14 anh em ra đời được! Họ không cạnh tranh nổi trên thị trường lao động, nơi mà tất cả mọi người đều phải là những người chuyên nghiệp.
Một lần khác mà tôi còn nhớ là lúc tôi bị đánh và bị đốt áo sơ mi vì không chuẩn bị sẵn sàng đi học khi xe đến đón dù hôm đó xe đến sớm hơn thường lệ. Lai Dong Jin sinh ra trong một gia đình có 14 con. Ông đồng thời còn là 1 nhà thơ nổi tiếng.
Một bữa nọ, lúc sắp xếp lại sách vở, tôi tình cờ gặp lại quyển sách “Nghĩ đến sự giàu có và làm giàu”. Có một sô người sử dụng thất bại như một cái cớ để không làm bất cứ việc gì. Ông thường đi làm lúc 6h sáng và đến cửa hàng trước người khác vì một trong những nhiệm vụ của ông là mở cửa hàng.
Để nuôi sống gia đình suốt thời gian Singapore bị Nhật Bản xâm chiếm, ông đã gắng sức làm mọi thứ - từ làm việc cho Cục tuyên truyền Nhật Bản, mua bán hàng chợ đen, bán bánh ngọt, thậm chí làm cả kẹo cao su để bán. “Mỗi cuộc đời là một nhiệm vụ. Nếu thiếu một trong hai yếu tố này, cầu vồng sẽ biến mất.
“Hãy múa cho tôi xem nào”, nhà biên đạo múa trả lời, nhưng chỉ sau hai phút thì ông ta lắc đầu và nói: “ Không, không, không ! Cô không có đủ năng lực đâu”. Trước kia, thầy tôi đã từng nói : lhi bạn đối mặt với đau khổ, đừng dằn vặt, đừng sụp đổ, chỉ nên nếm trải đau khổ. Chúng chỉ giống như những viên đá nhám bình thường.