Thiệt vô lý! Viết văn đâu mà dễ dàng như vậy? Phải có tài truyền tư tưởng và cảm xúc của mình cho độc giả và muốn thế, không cần có nhiều dụng ngữ, mà phải có tư tưởng, kinh nghiệm, quyết tín và nhiệt huyết. Tới hiệp thứ mười, tuy chưa xỉu, nhưng đứng đã không vững. ông không mệt mỏi mới nghỉ ngơi, bao giờ cũng biếI trước lúc nào sắp mệt để tự bắt ông đi nằm nghỉ.
Cuốn này dày 215 trang, bảo ta biết phần rủi của ta trong đủ các môn cờ bạc và cũng bảo ta phải biết phần rủi tính theo một cách khoa học về hàng chục ngành hoạt động khác nhau nữa. Nếu cần, chúng ta có thể chịu nổi và thắng được tất cả những tai hoạ và thảm kịch vì chúng ta có những năng lực tiềm tàng mạnh lạ thường mà biết dùng tới, ta sẽ thắng được mọi nghịch cảnh. Tôi lo nó bị lung tung lên trời quá.
Thế là ông George Rona xé nát lá thơ "nói móc" vừa viết xong và thảo lá thư khác lời lẽ như vầy: "Ông thiệt đã có lòng tốt, bỏ chút thời giờ phúc đáp tôi. Và tôi thấy phương pháp ấy công hiệu. Tôi thuộc lời ấy như lời Thánh kinh và theo đúng như vậy.
Sau khi thầm giải quyết như thế, tôi đã bắt đầu thấy dễ chịu hơn. Khách ở tiệm nước ăn hai ổ bánh của tôi, rất lấy làm thích. Đừng tin họ! Chỉ có một số ít công ty lương thiện thôi.
Bài học ấy khó thiệt. Hồi còn là đứa nhỏ chạy rong trên các cánh đồng cỏ xứ Misssouri, tôi thường bắt được giống chồn bốn chân; và khi trưởng thành, đôi khi tôi cũng gặp một vài con chồn "hai chân" lẩn lút trong các phố Nữu Ước. Có vẻ khó tin phải chăng bạn? Nhưng sự thật là vậy.
Bà nói với tôi như vầy: "Đối với đa số, không phải tăng lợi tức mà hết lo về tài chính đâu". Tuy nhiên, cơ quan quan trọng nhất vẫn là mắt. Chính ông Carrier đã dạy tôi bữa cơm trưa dùng với ông tại Câu lạc bộ kỹ sư ở Nữu Ước.
500 cuốn sổ nhỏ, trong đó ghi đầy những sự kiện về mọi vấn đề mà hồi sinh tiền ông đã giải quyết. "Người ta chỉ bày tỏ được một cách hoàn toàn những điều cảm thấu thâm tâm". Nhưng mặc dầu cùng túng, song thân tôi luôn luôn dành một số tiền để mỗi năm gởi giúp một cô nhi viện ở Iowa.
Họ không biết họ làm được việc gì mà cũng không biết thích hợp với việc gì nữa. Một hôm, trong một cuộc đàm luận, tôi hỏi ông Mathieu Brush, Chủ tịch Công ty Quốc tế tại Wall Street rằng ông có dễ bị ảnh hưởng bởi những lời chỉ trích mà một người ở một địa vị như ông nhất định sẽ phải chịu không. Còn những bạn khác thì chết ở đấy sau mười ngày tra tấn.
Đây là hai trang đó: Việc đó làm cho ông mê man bất tỉnh, về nhà ăn xong ông nằm bẹp đến hai giờ. Bảy mươi năm sau, Henry Morgenthau, giám đốc quốc khố trong nội các của Tổng thống Franklin D.
Vị bác sĩ săn sóc tôi chỉ khuyên có vài lời mà thay đổi hẳn đời tôi. Ngủ năm phút cũng có thể làm con người tránh mệt mỏi. Charles Schwab nói với tôi có lần ông đã cứu một người giữ tiền ở ngân hàng.