Chuyển sang máy mát xa. Hóa ra cái ánh sáng sau tivi là cái đèn ăcqui đang nạp điện. Bạn lại muốn lưu lại.
Hồi ấy em thật bướng bỉnh và luôn chọc tức anh. Không biết thì khó trách. Em thì bắt một con khác ở Hawaii và thả vào mảnh vườn sau nhà.
Càng trưởng thành thì bạn càng dung hòa được điều đó. Mệt và không thích thú. Nhưng không phải là tất cả.
Nếu tôi có điều gì xấu thì các chú tử hình tôi cũng được, tôi cam lòng lắm. Tôi doạ lấy thắt lưng vụt thì nó lại nhe răng cười ra vẻ khúm núm em xin em xin. Nêu ra những điều họ đã làm được nhưng không quên chỉ ra cái họ đã sai lầm.
- Mi nên nhớ viết là một thói quen tự thân vận động. Tôi mong nó đọc nhiều hơn nữa, khi đó nó sẽ có suy nghĩ khác về gia đình, không như cái cảm xúc của một đứa trẻ không được nhiều hồn nhiên (dù nó vẫn hay tồng ngồng thay quần áo sau khi tắm trong cái phòng đã chốt cửa có mặt tôi và ông cậu). Lúc đó, không giữ được những cơn đau tổng thể bung ra đòi chào ngày mới và lưu luyến ngày cũ.
Chúng tôi đi tiếp đến 2 phòng xông hơi khô ướt và 2 bể sục nóng lạnh. Tắm vù cái rồi đèo thằng em vào bác. Ta cũng được đi câu.
Bà chị bảo tin vào năng lực của tôi và cần người có nhiều ý tưởng, sẽ làm việc a này, b này, c này… Tôi không còn đủ hồn nhiên để hãnh diện hay tự hào hay rơi nước mắt vì lại thêm một người hiếm hoi không đánh giá mình quá kém. Dưới tay bác, mọi việc đều được giải quyết đâu vào đấy. Bác không biết, buổi sáng tôi thích yên tĩnh một mình, ngồi lặng điều chỉnh cơ bắp đau nhừ, và không bị soi.
Bạn cần trả công và cả tự do. Chưa đến tuổi để vô vi vô vị. Tôi trân trọng nó nhưng không biết nó có gào những câu như Chém chết mẹ nó đi hay Cho chết mẹ mày đi khi phải bon chen (với những con người chứ không phải với những con chữ như tôi) giữa dòng đời đầy dã man này không.
Mẹ hỏi: Con mệt à? Con không học được à? Pho tượng tôi vẫn hóa đá. Đến nơi, mẹ tôi xin lỗi ông ta. Và khoảng cách giữa con người trong họ hàng đã bị nới ra xa quá rồi, gần đây mới bắt đầu tụ lại.
Bạn cũng thấy mình có kinh nghiệm về chuyện này đấy chứ. Phải thế chăng? Phải đóng kịch, phải đeo mặt nạ thì người ta mới cho là mặt thật. Sẽ biến cái gông thành cái vòng đeo cổ hạt cườm.