Để thấy những thế giới nội tâm rất sâu sắc trong nhau, ngoài những trường hợp chỉ biết ăn no ngủ kỹ (có thể cả lao động hùng hục) và để số phận xỏ mũi dắt đi. Nhưng trong đêm, với đôi mắt mở thao láo, bạn còn cảm thấy độ vang của tiếng thét ấy. Người bảo nghệ thuật là khó hiểu.
Người lớn có quyền nói mình vất vả, rất vất vả hy sinh trong cái khoảng từ làm con đến làm cha mẹ cho đến khi con cái mình làm cha mẹ và sau nữa. Biết chuyện này sẽ xảy ra những đến lúc thì cảm thấy khó xử. Lúc lúc mới thấy tiếng rú lạc lõng.
Tôi mà tục thì còn bằng chín lần thế. Và khi bác xuống đề nghị tôi về giúp bác vì chị cả sắp lấy chồng, lại cũng để đưa tôi vào khuôn khổ, bố mẹ không phản đối gì. Tôi tin cuộc sống với tiến độ phát triển sẽ khiến nó mở mang hơn.
Mẹ: Hay con có gì không vừa lòng với hai bác? Tôi: Im lặng? Mẹ: Con học bài có vào không? Để mẹ nói với hai bác không bắt con học nhiều. Tôi ngồi trên nền gạch, xé những trang thơ ra và đốt cho bằng hết. Cũng như tự tìm thấy động lực trong lúc động lực chưa tìm đến với mình.
Còn lại, nó mới là hư vô. Mà không, lúc ấy, có lẽ im lặng là hạnh phúc. Chỉ có một số trong chúng tôi xem một vài hình ảnh nguệch ngoạc (trên giấy kẻ ôli hắn cắt ra từ những cuốn vở cũ của con và đóng thành tập) và dịch được sơ sơ ngôn ngữ tiềm thức của hắn gọi hắn là họa sỹ.
Họ chiếm tỷ lệ một trên hai lăm khán giả, hoặc một trên năm mươi gì đó. Đó mới thực sự là sự cởi bỏ để đến với trí tưởng tượng. Tôi vẫn không nói lời nào…
Đấu tranh cũng là hiện sinh, tớ thích thế. Công tắc ở đâu để mẹ tắt cho. Thích làm cả cái mình không thích.
Rồi tí lại reo ầm lên Việt Nam vô địch với mỗi pha bóng tấn công. Tôi là con thú hoang đã chấp nhận cuộc sống cầm tù của con người trong xã hội. Học tốt và nên người? Là một nhà thơ thiên tài và để có được danh hiệu ấy, bạn phải âm thầm nhẫn nhục trong nhiều năm, như thế đủ chưa? Bác gái nói Bác chỉ cần cái danh tiếng.
Tiếng còi xe ngoài đường vẫn ngân đều. Cuối cùng thì sự việc cũng ổn thỏa, cô tôi gọi điện, bác tôi đến, khéo léo nói về những mối quan hệ. Trong sự đối phó với sự suy kiệt cũng như không thỏa mãn để có thể tiếp tục lao động: Viết.
Nếu họ chưa đạt đến tầm cao, chả nhẽ cứ bỏ mặc họ mà đi một mình. Người ta có thể làm được mọi việc, vấn đề là có đủ tài hay không. Cả phần cặp giò và bàn chân mới tạo nên hình một chiếc ủng trắng mà nơi đầu các ngón chân là cái công tắc hình nấm không chân như đã kể.