Hoạn đồ của ông rực rỡ. Một cuộc bàn cãi hăng hái nổi lên vì ông hội trưởng thay lời cho tôi, cho nên ông bênh vực hàng của tôi. Người này thiệt thạo nghề, ông làm cho một khách hàng đương thịnh nộ hóa ra hài lòng.
Khi bạn coi tấm hình trong đó có bạn chụp chung với những người khác, thì người thứ nhất mà bạn ngó là ai? Nếu bạn tin rằng mọi người đều chú ý tới bạn, thì xin bạn trả lời tôi câu này: "Nếu bạn chẳng may chiều nay từ trần thì sẽ có bao nhiêu người đi tiễn bạn tới huyệt?". Tuổi anh gấp đôi tuổi nó. Bạn cho là "lố bịch", là vô lý ư? Cái đó là quyền của bạn.
Các nhà triệu phú của ta sở dĩ bỏ tiền ra cho Đề đốc Byrd thám hiểm Nam Cực vì Đề đốc hứa sẽ lấy tên của họ đặt tên cho những ngọn núi quanh năm tuyết phủ ở miền ấy. Lời lẽ như vậy, thì làm sao nhà buôn ở arizona không hài lòng được? Vì dù sao ông ta cũng chỉ là một người phàm như chúng ta). Lần này tôi cũng mời, ông ta bất đắc dĩ nhận lời.
Anh bắt nó có quan điểm của anh, có trí xét đoán của anh sao được, tuy rằng anh còn tầm thường lắm đấy! Nhớ lại chút coi! Hồi anh 19 tuổi, anh đã làm những chi nhỉ? Anh có nhớ đã làm việc đó. Bức thư thường lắm, phải không? Vậy mà nó "mầu nhiệm" lạ lùng. Bạn ghét những lời tán dương giả dối thô lỗ, nhưng bạn cũng thèm khát những lời khen thật.
"Kích thích thị giác và óc tưởng tượng của họ". Ông xin một ân huệ, một ân huệ mà người kia vui lòng cho, vì xin như vậy là tỏ ra một cách khéo léo rằng ông khâm phục người đó có tài cao học rộng. ít lâu sau, ông nảy ra một ý.
Adoo, Tổng trưởng thời Tổng thống Wilson, tuyên bố: "Lý luận không thể nào thắng được một người ngu hết". Tôi là Dale Carnegie. Cho nên nếu có siêu nhân nào tìm cách tận tâm giúp người mà không vụ lợi, thì trong công việc của ông chắc là ít ai cạnh tranh lắm.
Ông phân phát hết thảy những của cải của ông và thề sống trong cảnh nghèo. Tôi sắp chạy lại thang máy. Ta cần phải xử sự như vậy khi nào? Bằng cách nào?.
Ông được bầu làm thư ký hội nghị ở Philadelphie, do đó mà được độc quyền lãnh in hết thảy những công văn trong các sở. Kẻ làm quấy oán trách đủ mọi người, mà chẳng bao giờ oán trách mình cả. Ông làm lụng ngoài đồng, chặt cây, phơi cỏ, đóng lấy giày, quét lấy phòng, ăn trong đĩa bằng gỗ, ráng yêu cả những kẻ thù ông.
Vậy muốn cho người khác theo ý kiến mình, xin bạn nhớ quy tắc thứ ba sau này: "Khi bạn lầm lỡ, hãy vui lòng nhận lỗi ngay đi". Nhưng tôi không trách ông đâu. Sau này, Đức Giê Su đem nó ra giảng trên những đồi đá ở xứ Judée.
Đứa lớn nhất tên Jim, mười tuổi, phải giúp việc trong một lò gạch: đẩy xe cát, đổ cát vào khuôn, phơi gạch. Chính lời khen đó đã mở đầu cho quãng đường rực rỡ của chàng. Bà chẳng hoàn toàn chút nào.