Nghĩ lại mấy chục năm sau này, tôi thấy những ưu tư của tôi do tưởng tượng mà ra. Ông biết rằng đọc thứ sau này, có thể học được một vài điều hay. Tôi được biết một nhà buôn ở Nữu Ước đã thắng bầy quỷ dữ đó bằng cách cắm đầu làm việc luôn tay, tới nỗi không có thời giờ ưu phiền nữa.
Ông gia nhập một gánh hát tài tử do linh mục làng ông điều khiển. Quy tắc 3: Nếu bạn là một người nội trợ thì tập cách nghỉ ngơi ở nhà để giữ gìn sức khỏe và vẻ trẻ đẹp Người nào làm được như vậy là một tín đồ rồi mặc dù không biết chút đạo.
Có khi tôi hỏi tại sao họ lại lựa nghề đó, học nghề từ hồi nào và đã hớt được bao lâu cái đầu rồi. Loài người vong ân là điều rất tự nhiên; vậy chúng ta cứ mong có người đáp ơn ta thì chúng ta sẽ tự rước lấy nhiều nỗi đau lòng. Nhưng con cái ta làm sao biết mang ơn được, nếu ta không tập cho chúng như vậy? Lòng bạc bẽo mọc tự nhiên như cỏ dại.
"Kẻ nào tìm sự sống trong đời mình thì sẽ mất nó; kẻ nào bỏ đời sống của mình mà theo Ta thì sẽ kiếm thấy sự sống đời đời". Ông liền cầm chiếc máy chụp hình lấy năm Mỹ kim, để lấy tiền đăng lời rao tìm việc trên báo The New York Herald xuất bản ở Balê [35]. Emerson viết trong thiên tuỳ bút Tự tín rằng: "Trong sự giáo dục của một người, có một thời gian người đó nhận thấy rằng ganh tị là ngu, bắt chước là tự tử, rằng phận mình sao thì phải chịu vậy, rằng trong vũ trụ mênh mông đầy thức ăn này: người đó phải vất vả cày miếng đất trời đã cho mình thì mình mới có được hột lúa ăn.
Và nay ông Ben Fortson, người tàn tật ấy, là thống đốc của tiểu bang Georgie! Vì sống trong những điều kiện đó chóng chết lắm, mà tiền thuê xe đòn lại đắt đỏ; ấy là chưa nói đến trường hợp bà nhà cần phải lãnh khoản tiền bồi thường của hãng bảo hiểm để kiếm ông chồng khác trẻ hơn bạn! Mặc dầu có một số đồng nghiệp nhạo báng hay thốt ra những ý tưởng bi quan đối với công cuộc của ông, ông cũng cứ làm.
Theo ý tôi, không một ai giữ quyền cao chức trọng mà không bị thiên hạ chỉ trích, trừ khi người đó ngồi yên như bù nhìn. Đã chích Péniciline, nhưng nhiệt độ của cháu lên xuống không chừng. Tôi thấy tôi "khác" hắn các bạn bè và hoàn toàn khả ố.
Tôi khuyên ông nên mỗi ngày bỏ ra chút thì giờ để nghỉ ngơi. Tôi còn hai chân, tôi còn đi được. "Nếu là tiền của thì tôi không cần, nhưng tai hoạ là tiền của các bạn, mặc dầu số tiền đó đối với họ không là bao.
Roosevelt, ưu tư tới nỗi đau rồi bất tỉnh. Bà ta cần được các cháu yêu và săn sóc, cho như vậy là "lòng biết ơn", và nghĩ có quyền được nhận lòng biết ơn của họ. Không bao giờ mắc chứng mất ngủ, ưu phiền, hay chứng vị ung.
Nếu họ chưa xét đi xét lại mà đã viết thư khuyên, bạn đừng thèm nghe. Họ cho rằng không được mài đũng quần ghế một Đại học đường là một điều bất lợi. Chúng ta thử xem nào.
Rồi tôi nhắm mắt lại, nghe hơi phì từ vói ra. Kế đó, từ từ duỗi thẳng những ngón chân, rồi để cho chúng dãn gân ra. Tôi nhận được lệnh ở giữa trời, trên đập đá tại bờ biển Bayonne.