Nhưng trong tòa án là một bối cảnh đặc biết, ở đó các luật sư không muốn sự ngạc nhiên. Cố ca sĩ Frank Sinatra là một ví dụ. Sâu xa hơn, chúng ta sẽ thấy những nỗi ám ảnh có tác hại to lớn thế nào.
Lời thề hẹn có các vì sao chứng giám. Tôi nghĩ phong cách nói của tôi có nét tương đồng với phong cách của Cavett. Hãy nói một cách đơn giản nhất và chân thành nhất.
Suốt tuần đó tôi đâu có ngủ được. Cuối cùng, vào buổi lễ quan trọng ấy, tôi quyết định nói về cha tôi. Luật sư Edward Bennett Williams kể với tôi rằng ông biết trước những câu trả lời cho mọi câu hỏi của ông trong tòa án.
Ống kính quay phim không gây cho tôi nhiều áp lực. Tình huống dở khóc dở cười nhất trong nghề phát thanh viên của tôi là câu chuyện vào buổi sáng đầu năm 1959, tại đài phát thanh WKAT, Miami. Bốn mươi năm về trước, lúc bắt đầu vào làm việc ở đài phát thanh, tôi chẳng hề có một chút kinh nghiệm nào cả.
Nói như thế thì có vẻ ôn tồn và giữ kẽ quá phải không? Nhưng nó an toàn bạn ạ. Giờ đây ta cũng phải biết rằng nó đã kết thúc. Ở chương 10, tôi đã kể với các bạn về nhà báo Shirley Povich.
Một người nói rằng sẽ sử dụng phép tàng hình để làm việc thiện giúp người. Hãy thử chọn một cái tên khác hay hơn xem. Có thể mọi người thấy vậy sẽ đánh giá: Larry King khép nép quá!, nhưng không sao, tôi sẽ bắt chuyện với một ai đó mà.
Trước kia chúng ta hay nói về Jackie Robinson và Dwight Eisenhower, rồi thì JFK và Elvis. Sau đó thì có thể bày tỏ quan điểm, ý kiến riêng của bạn, đặt câu hỏi về vấn đề đó. Thật đáng tiếc! Điều này chấm hết đề tài của bạn, và có thể chấm hết luôn cuộc trò chuyện.
Anh ấy đã thổi một làn gió mới vào bữa tiệc. Nếu sự hiện diện không thật sự cần thiết, hãy nói lời từ chối khéo và hẹn đến một dịp khác cần thiết hơn. Khi tôi và Larry Bird cùng gọi điện đến thì Bob chẳng biết nên nói chuyện với người nào…
Cách đây mười phút người ta đã đặt cho tôi một cái tên mới. Tôi đánh giá Robert là một trong những vị khách vui nhất. Giá mà còn tờ sơ đồ trận bóng, ít ra chúng tôi có thể biết vị trí của cầu thủ hai đội trên sân.
Tôi thức dậy, dụi mắt và ngó xung quanh… Ba giây sau, tôi nhảy chồm lên, nói lắp bắp: C… á… i…gì… th… ế… n… à… y…?. Có thể tôi không thích, nhưng nếu không biết thì tôi sẽ trở thành người lạc hậu. Tôi phỏng vấn Stevenson trong chương trình của tôi lúc còn ở Miami dưới thời tổng thống Kennedy.