Mà là một tiếng nói độc lập, chân thật và biết đều (dù không phải không có chỗ gay gắt). Và người ta sẽ phải viết vào lịch sử rằng cho đến thời đại tân kỳ này, khi mà vật chất đã đủ san sẻ, con người nói chung vẫn còn cực kỳ ngu dốt. Không phải là một thứ trẻ ranh để mỗi khi họ răn thế này là đúng thế kia là không đúng lại cảm thấy thất vọng và tụt hứng.
Còn sau khoái cảm của hạnh phúc là nhẹ nhõm. Chỉ như mỗi ngày đều đều ăn một phát búa gỗ vào đầu. Đây là sự ganh đua pha trộn giữa vô thức và ý thức về năng lực và đức hy sinh với những tấm gương truyền dòng máu cho mình.
Cũng là để thăm dò phản ứng. Bố mẹ xử lí tôi đã mệt rồi nên chắc chẳng còn hơi đâu uốn nắn từng lời cho nó. Rồi bạn lại bỏ tay ra, nó cũng chẳng thể làm bạn khó chịu.
Cũng chẳng biết sẽ chụp không. Tôi thì thế nào cũng được, khi khoẻ. Sáng nay chép bài một tí.
Đây là sự nôn nao của từng tế bào đòi thay đổi trạng thái vận động. Có những loại người không hạnh phúc được, khi hèn. Bố sẽ không phải thấy bạn khi chưa già đã phải lặp lại hình ảnh tuổi già của bố: Niềm kiêu hãnh và sự hoang dã bị giết dần và bị nhào nặn dần bởi đời sống có quá nhiều sếp: Bố, họ hàng, cơ quan và nhiều dây thòng lọng nữa.
Chúng giúp ta góp nhặt được một số thứ thú vị. Còn tin tưởng thì mơ hồ lắm. Chán ngán hơn rất nhiều so với hứng chịu sự thờ ơ của người dưng.
Có những kẻ không đến sân vì nghệ thuật sân cỏ, niềm đam mê trái bóng hay một điều gì đó tử tế. Và đưa đến những sự cởi mở có cân nhắc khác. Nhưng nàng vẫn lắng nghe.
Tôi đã bắt đầu chán việc chữ nghĩa và tôi có thể làm việc khác. Trong bữa cơm chủ nhật, bố mẹ tôi vừa vào thăm chị út xong, bảo chị còn xanh lắm. Bạn không muốn rũ bỏ hoàn toàn để làm mới toàn bộ.
Nhưng nó mới vì người ta tìm mãi mới ra, mãi mới cảm nhận được. Chị út hỏi ngay: Sao thế? Lắc đầu. Thận trọng bỏ bớt dần những lo lắng quá mơ hồ cũng làm đầu óc nhẹ thêm chút nữa.
Nhưng sẽ có nhiều trách móc đấy, nếu quả thực bác vào viện là do bạn. Một cái Dream khoảng mười bảy triệu. Này, mày bóc cho chú bao thuốc.