Nghiêm quân của tôi khéo nuôi heo và bò, kỳ đấu xảo canh nông nào ông cũng được giải thưởng. Vì chính tôi cũng có khi thấy khó thi hành những điều tôi đã chỉ cho các bạn. Nhưng Tổng thống Wilson nhất quyết gắng sức làm cho kỳ được.
Kể lại những chuyện đó, ông hoan hỉ vô cùng. Nhà tôi ngạc nhiên vô cùng. Bà Abbott, nếu vụng xử, ắt đã nói: "Này, mình, bài đó tệ quá.
Và chị xứng đáng thiệt. Chẳng thà nhường lối cho một con chó còn hơn là tranh nhau với nó để nó cắn cho. Không có nó thì bài học hay tới mấy cũng không có bổ ích gì, mà nó có thì không cần những bài đó cũng làm được những việc phi thường.
Ai mà không mến một người như vậy? Không, ông gợi tới một tình cao thượng và tế nhị: lòng muốn che chở trẻ em. Tới nửa đêm tôi xin phép ra về.
quá thế này, quá thế khác. Tôi vui vẻ và thẳng thắn nhận ngay như vậy. Bà đó kỳ dị không? Thưa không! Vô số người cũng như bà.
Nhờ nhu cầu đó mà một thầy ký quèn, trong một tiệm tạp hóa, học lực dở dang, mua những sách luật rách nát, về mải miết học để rồi trở nên một vĩ nhân: Lincoln. Tránh nó cách nào? Bằng cách ông giao hàng cho tôi vào đầu buổi chiều, như vậy xe của ông khỏi phải đợi, hàng của ông gởi được mau và những người làm công của ông về nhà được sớm để thưởng món ma-ca-rô-ni (macaroni) tuyệt khéo mà hãng ông chế tạo ra. Làm rồi, ít lâu sau mới tính tiền, tôi phải trả một giá "cứa cổ".
Vì quen giấu tình cảm của mình, chị đứng thừ ra một lúc, câm như hến và trơ như đá. Nhưng ông đã phí công công kích và đã hoàn toàn thất bại. Phải, đàn ông biết tất cả những điều đó.
Tôi biết rằng nếu tôi nói được như thường thì tôi đã mất mối hàng đó, vì tôi có một quan niệm hoàn toàn lầm lẫn về cách mời hàng. Đứa nhỏ khoe, khua muỗng trong cái soong: "Ba, ngó này! Hôm nay, chính con nấu cháo". Có ai chỉ trích những quan niệm đó tức thì ta phản đối lại, kiếm đủ lý lẽ để bênh vực chúng.
Phải, độ năm giờ, ông trở lại, may ra tôi có khá hơn không". Người ta cho rằng tánh hạnh bà như vậy; bởi vì bà mắc bệnh thần kinh. Ông Lyman Abbott hiểu ý, xé bài văn đã tốn nhiều công đó và chẳng cần soạn trước, ông đăng đàn thuyết giáo.
Tôi đã nhận lỗi của tôi ở trên máy truyền thanh rồi, nhưng tôi muốn thưa riêng với bà rằng tôi ân hận về lỗi đó lắm". Ông bèn họp cả nhóm, rồi xin họ có nguyện vọng gì, cứ nói thẳng ra, không ngại chi hết, rồi ông sẽ hết sức làm cho họ vừa lòng. Tuần trước, đọc qua một tạp chí, tôi thấy một bài phỏng vấn kép hát bóng Eddie Cantor.