Sao lại xé sách hở con. Hơn nữa, nó còn thiếu nghị lực, còn hoang tưởng hoặc ít ra là nhiều ngộ nhận bởi sự thiếu từng trải của nó. Người bảo nghệ thuật là giản đơn.
Bố tôi tốt, hy sinh cho gia đình nhưng có điểm giống ông nội tôi là gần như không bao giờ tâm sự với con cái, không bao giờ nói chuyện sinh lí sinh liếc. Và chúng ngày càng gia tăng bởi quá nhiều nghề nghiệp chỉ là sự lựa chọn theo tình thế. Để xem ai nghệ sỹ, ai câu cú hơn nào.
Đúng là xã hội này có những cái ai cũng giống ai nhưng đầy cái chả ai giống ai cả. Bác cứ nói đi, bạn là một thính giả trung thành và biết điều. Tôi chỉ ngắm nhìn và nghe và ngửi chúng tôi.
Bất chấp lời kêu gọi cứ 30 phút lại trào ra khỏi miệng loa: Mong quí vị giữ gìn vệ sinh chung, không nói những lời lẽ thiếu văn minh và không hút thuốc… Khi vào sân, những người bảo vệ yêu cầu bỏ chai nước khoáng lại. Suốt từ nãy, băn khoăn làm cái thá gì. Chả có gì để nhớ ngoài vài khuôn mặt thân quen và những kỷ niệm chung.
- Ông cụ bảo chỉ có ngài mới hiểu được ông cụ. Bụi phòi ra từ những chuyến xe chở đất cát, trùm lên cây cỏ, ngụy trang màu xanh nõn nà. Mới gặp một vài lần thì biết qué gì.
Mai vào bác không? Thôi, tắt đèn đi… Không nghe, cứ nằm ôm cuốn vở. Tôi phải đòi một cuộc sống tiến bộ hơn. Vài lần trước, bố đưa giúp tôi, chỉ thấy phản ứng làng nhàng.
Mà đến cả thiên tài lãnh đạo cũng khó tránh khỏi những quyết định tầm thường. Một người để được đối xử như thiên tài thì chắc phải đợi dài dài, 2 năm xuất hiện chưa ăn thua gì. Để không kiêu hãnh, khinh bỉ và xa lánh thì bạn phải mặc cảm.
Tôi gồng mặt để vẻ lạnh tanh vô cảm xa xăm không bị biến dạng. Anh bạn bên trái bảo khán đài A bao giờ cũng buồn hơn các khán đài khác. Cũng chẳng nhớ được nhiều.
Không quá kiêu hãnh mà cũng không chìm sâu vào mặc cảm. Nếu giả thuyết đó sai thì coi như đây là một bài toán giải hỏng ngay từ đầu. Sở dĩ đặt tên các sêri truyện này là các NGOÁY MŨI vì khi bắt đầu viết tôi đang ngoáy mũi.
Gục đầu vào cánh tay và những giọt nước mắt to lớn nóng rẫy của ông phải lao xuống ngọn dốc tay với sự hoảng hốt và run sợ. Hoa sữa đẹp, cân đối, xanh gần như quanh năm, ít rụng lá, dễ trồng nên dường được nhân rộng ra các đường phố. Thấy những tờ giấy rách thòi ra khỏi cuốn sách vừa xé và vừa gấp lại.