Bạn nên cầu Trời đừng bao giờ bị bệnh thần kinh thác loạn vì không có nỗi đau đơn vật chất nào có thể ghê gớm hơn nỗi thống khổ của một tinh thần hấp hối hết. Ông nghĩ tới những tư tưởng tích cực, can đảm và không chịu để thất bại đè bẹp ông. Sau 8 năm do dự, ông mới quyết định tạo lại cuộc đời.
Lần này tôi tự nhủ: "Mày phải là thằng cha Dale Carnegie với tất cả những lỗi lầm và kém cỏi của nó. Như vậy luôn tám tuần lễ. Tôi ghi những nơi mà vợ con binh lính có thể lại ở tạm và đáp những câu hỏi về gia quyến của họ.
Tôi lo sợ sẽ phải xuống đại ngục. Kinh nghiệm, hoàn cảnh, di truyền đã tạo ra sao thì ta phải vậy. Tất cả những cái ta làm nên là kết quả trực tiếp của tư tưởng.
Tôi mệt quá, vừa đi vừa ngủ, vừa mơ màng. Vậy phải đọc lại cuốn này thường thường. Đã một tuần rồi, đêm đó tôi mới được ngủ say.
Tôi có lần viếng khám Sing Sing và điều làm tôi ngạc nhiên nhất là nhận thấy những kẻ bị giam cầm tại đó cũng có vẻ sung sướng như bất cứ người trung bình nào được tự do. Hai hàm răng đánh lập cập. Không bao giờ bà phàn nàn về sự bạc bẽo của con cái.
Bảo hiểm để khỏi lo như vậy là rẻ lắm. Nhưng không cần phải là một giáo sư đại học mới nhận thấy và thi hành cái chân lý ấy đâu. Bác sĩ nói ông không đau gì hết, chỉ có thần kinh suy nhược.
Nhiều khi muốn thắng nổi lo lắng lặt vặt, ta chỉ cần xét chúng theo một phương diện mới mẻ. Ngày hôm nay sẽ rán sống từng ngày một, này nào chỉ biết công việc ngày ấy, chứ không một lúc ôm lo cho cả đời mình. Bác sĩ Loope khác người ở chỗ nào vậy? Chính ở chỗ ông có lòng nhiệt thành của một người có mục đích, có sứ mạng.
Bài làm có lầm lỗi chỗ nào là tôi ngấm ngầm giày vò tôi cho đến khổ sở. Bà té, đầu gối chảy máu và sái cổ tay. Nhưng tôi không biện vào bảng thống kê một số bảo đảm đáng giá 750.
Tôi đã nghe họ chỉ trích 19 năm rồi. Những điều thu thập được trong sách và đời sống hàng ngày ấy, ông sắp đặt lại, chia làm 30 chương để chỉ cho ta biết: Rồi một hôm, ông hoảng sợ thấy bị đầu độc lần lần do chất thán khí ở lò sưởi xì ra! Làm sao bây giờ? Chỗ cầu cứu gần nhất cũng xa trên 200 cây số, phải đi vài tháng mới tới.
Ông kể: "Tám năm trước, một hôm tôi khóa cửa nhà, leo lên xe hơi và lái về phía sông vì tôi tin ngày đó là ngày cuối cùng của tôi. Bà tiếp: "Những người nào có ngân sách gia đình là những người thanh nhàn". Họ trong mối dây thòng lọng vào cổ vụ mục sư da đen và kéo lê ông ta trên đường suốt hai cây số đến chỗ hành hình.