Thế là trong đầu tôi loé lên ý nghĩ: Đốt! Tôi chạy lên nhà, mở tủ, lấy tập Mầm sống xuống. Rồi ông ta dạy tôi cách viết chữ BÀI LÀM có chữ A thấp hơn các chữ khác và gạch đít hai cái để đánh dấu bài. Muốn người ta chịu khó đọc dài để chăm chỉ và thông minh hơn cơ.
Để xem ai nghệ sỹ, ai câu cú hơn nào. Để chỉ ra chúng ta đều khổ. Hết xe này đến xe kia khoe giọng hát của mình trong cuộc thi ngoài trời.
Hơi buồn chán là cứ phải đến lúc khó khăn, cứ phải đến lúc nguy nan, cứ phải đến lúc nước đến chân… Và hơn hết, hiểu biết lẫn nhau và cùng tiến đến một đường lối giáo dục đúng đắn. Phần nào vì thoát khỏi mớ suy nghĩ luẩn quẩn một mình.
Bác hỏi: Sao con không đi học. Sẽ rất lâu nữa hoặc không bao giờ họ biết cái gì góp phần giết chết họ và họ góp phần gì giết chết kẻ khác. Hót nhiều cũng không hay lắm.
Đây là một sự đào thải vô tình của thời đại. Còn lại, nó mới là hư vô. Những con người như vậy thúc đẩy cuộc sống đi lên một cách chân thực.
Nếu quay mặt ra ngoài cửa, bên phải là cây chanh và giàn thiên lý. Nói chung, ở đâu thì cũng tìm được cách lấp bớt những khoảng trống vô nghĩa dụ dỗ cơn đau hoành hành. Ba ngày sau, giờ này, tôi sẽ trở lại.
Tôi chỉ thấy rầu rĩ. Bác không đòi hỏi ở cháu điều gì. Cũng có thể không, người đời thờ ơ lắm, chỉ để ý đến những gì mang tính kích động mà thôi.
Nhưng viết ra thì như lặp lại một nỗi đau lờ đờ. Dù việc đối tốt với tôi cũng vì khiến chị thấy thoải mái. Cứ giờ nào là đổ từng ấy tiếng chuông.
Mãi rồi bạn mới nghĩ ra phải bịt tai lại và quả nhiên là nó dứt. Trực giác giúp tôi luôn biết phải làm gì, chỉ không ai biết điều đó mà thôi. Bạn như hiểu rất rõ mấy dòng chữ ấy.
Xuống đó để ôn thi nghĩa là mỗi ngày bạn sẽ phải có mặt trên cái bàn học chừng nửa ngày. Tốt hơn là kể theo cách mà bạn đang. Nhưng lạm dụng chúng thì chẳng khác nào thể hiện mình không xứng đáng với chúng.