Phải đi vệ sinh cái đã và đến lớp để hôm nay không có thêm sự vụ gì. Nó có nhiều thiệt thòi hơn tôi là tâm hồn thiếu những kỷ niệm sâu sắc về tình yêu thương, không được ông bà chăm sóc nhiều như tôi. Bố bao giờ cũng thế, trong những món vật chất, bố luôn chọn phần dở nhất.
Tôi không đuổi nó nữa. Và hay nói ngược với mọi người như một chú bé khờ. Lúc tôi khóc, mẹ khóc.
Bác đi chứ? Không! Bác còn nhiều lí do lắm. Mai đi học về phải cạo râu. Hắn biết vì hắn đã từng.
Xé chừng chục trang thì bác tôi lên. Dù gì thì gì, nó vẫn đem lại cảm giác an toàn và quyền lực tự chủ hơn những giấc mơ. Trên đường, bác vẫn lo đủ thứ.
Mặc dù cả cái trạng thái đào sâu vào bản chất, luôn luôn tìm tòi, âm ỉ khao khát nói ra cũng cũ; nhưng khi tự thân nó tìm ra được những bản chất có vẻ bản chất nào đó thì nó mới. Hì, tất nhiên nếu quí bà kia định sàm sỡ bạn thì lại là chuyện khác. Qua đó, với những tinh hoa của quá khứ cũng như hiện tại để lại, đào tạo, hun đúc, chọn lọc nên những tài năng kiệt xuất biết tận dụng chúng vì nhân loại.
Còn các bộ phận chưa bị thương trên cơ thể chung thì quá chủ quan, vung vẩy theo ý mình, phó mặc cho những bạch cầu trước vết thương nhiễm trùng uốn ván. Cá với bác gái xem đội nào thắng. Và có phần nào vì sắp tới Sea Games 2003, Tây sắp đổ về? Nếu không thì sao đến tận năm 2003 này mới đẩy mạnh.
Mà không tìm thấy trong ấy ít nhiều cay đắng. Chà, đây lại biến thành một cuộc thương lượng. Ôi! Những tiếng còi xe.
Có lẽ với cái vỏ to hơn, anh ta không vứt. Có một lí do tôi không thích đi là tiền. Chúng tôi làm theo luật.
Mẹ ghé sát vào tôi, hỏi: Dỗi mẹ à? Tôi nhớ có một lần cho mẹ xem thơ của mình trên mạng. Mẹ: Chắc con lại ghé đâu chơi chứ gì. Những viên gỗ ấm áp cọ vào đám râu như những giọt nước mắt.
Và lòng quả thấy băn khoăn thì hãy cho bà ấy tiền hoặc đến tận nhà thăm hỏi. Thôi, đứng dậy xem tí đã. Chúng tôi đi tiếp đến 2 phòng xông hơi khô ướt và 2 bể sục nóng lạnh.