Chỉ đối với chàng trẻ tuổi đang đi sát cạnh mà ông đã đưa về từ Damacus, là làm ông lo nghĩ. Tất cả sự giàu có của nó là nhờ ở con người. Cuộc sống của tôi bỗng chốc trở nên khốn đốn và tồi tệ.
Trong tình cảnh này, nếu bị bắt lại, có thể tôi phải hứng chịu một hình phạt rất khủng khiếp. Nhưng vốn là người thận trọng, ông cần cân nhắc, xem xét mọi khả năng có thể xảy ra trước khi thực hiện nó. Sự giàu có của mỗi quốc gia đều phụ thuộc vào khả năng tài chính của tất cả các cá nhân, công dân trong quốc gia đó.
Điều này quả thật đang chờ đợi ông, nếu như không có ai mua ông ở chợ nô lệ. Chúng tôi quyết định sẽ chuyển nhà đến một nơi khác làm ăn sinh sống. - Tại sao một người thợ làm bánh kỳ cựu như ông lại cần một người thợ làm bánh khác? Ông vẫn có thể dạy cho một người nào đó như tôi chẳng hạn cách làm bánh mà? Hãy nhìn vào tôi này! Tôi còn trẻ tuổi, khỏe mạnh và lại ham thích làm việc.
- Anh hãy làm ơn nói cho tôi biết đi, anh Godoso! Khi chúng ta tới Babylon, liệu chúng ta có bị bán vào trong những bức tường thành kia không? Người cho vay tiền cũng không chờ gặp ông Nana-naid mà chỉ bảo với bà Swasti nhắn lại với ông chủ là ông ta đã đến và bắt ông đi. Mặc những lời khuyên lơn, thúc giục của cha, tôi vẫn lưỡng lự không thực hiện công việc đó.
Nếu không gượng đứng dậy được nữa thì lập tức họ bị xô qua một bên và nằm bẹp ngay tại đó, hoặc bị kéo đến khu vực dành cho những người đang nằm hấp hối, trên con đường dẫn đến những nấm mồ chôn cất qua loa. Đó là Dabasir, người buôn lạc đà ở thành Babylon và cũng là chủ nợ của anh. – Hadan Gula thành thật trả lời.
Tôi ngồi dậy và ngơ ngác nhìn chung quanh. Gương mặt của Tarkad trở nên bối rối và lúng túng. Những vinh quang của Babylon giờ đây không còn nữa, nhưng những kiến thức của họ vẫn còn giá trị cho đến ngày nay.
- Kobbi, anh đã làm cho tôi thật ngạc nhiên về sự am hiểu của anh đấy!- Bansir vui mừng. Theo số liệu được ghi lại, chúng cao khoảng 48 mét, tương đương với chiều cao của một tòa nhà gồm 15 tầng ngày nay. Tất cả mọi người đều hồi hộp, chăm chú Nomasir điềm đạm, tự tin đứng dậy và bắt đầu thuật lại tất cả những điều đã diễn ra trong suốt mười năm lập nghiệp của mình:
Số tiền tôi kiếm được nhờ cây đàn lia này cũng nhanh chóng bay đi hết. Trong khi, hai bà trẻ hơn thì cười mũi và xem tôi như một trò tiêu khiển. Theo tôi hiểu thì những ham muốn của con người là rất vô tận, và chúng ta chỉ có thể đáp ứng được một số ham muốn cho bản thân mình mà thôi.
– Vì vậy, tôi có thể nói rằng: “Trách nhiệm của mỗi người là phải biết chuẩn bị một tài sản cần thiết khi bạn về già. - Chúng tôi đã nghe rất nhiều chuyện về ông ấy. Người vay tiền đồng ý với thỏa thuận cứ mỗi bốn năm, số tiền lãi sẽ là một phần tư của số tiền gốc.
Một buổi chiều nọ, người nông dân nghe con bò đực phàn nàn với con lừa về công việc nặng nhọc của mình: Sau này, cháu nên học cách làm như vậy. Đó là những nô lệ của nhà vua.