Không làm ác theo cách này thì cũng làm ác theo cách khác mà thôi. Đúng vào lúc họ cần một niềm tin. Làm thế gian thoải mái rồi lại ngột ngạt, tù túng, buồn nôn, bực bội.
Chúng như một cái thớt để họ xả nỗi hận con cá. Tin một chút, một chút thôi, em ạ. Bạn hiểu tại sao trong những cuộc chiến, những mưu đồ chính trị, dân chúng chỉ hoàn toàn là những quân cờ thí tính về mặt số lượng.
Sẽ rất lâu nữa hoặc không bao giờ họ biết cái gì góp phần giết chết họ và họ góp phần gì giết chết kẻ khác. Nhưng với hiện tại ở Việt Nam, ví von như thế một chút, để thấy về tính linh hoạt trong cách cảm nhận sự hài hước lí tính thì người Việt khá khô cứng. Vì thế mà bên cạnh việc muốn đổi gió và tập điều độ, tôi hơi bực, tôi đi.
May mà y học chưa chính xác tuyệt đối nên triệt sản vẫn có đứa đẻ tiếp. Nhiễm thói ấy mất rồi. Trong đời sống có lẽ chẳng bao giờ có những sự kỳ lạ, khác thường ấy.
Tôi nằm trên gác, đọc hoặc viết. Bạn trân trọng nhất những người bào chữa cho người khác trước khi phán xét, và đối xử ngược lại với bản thân. Và khi anh làm việc quá sức, em sẽ để con tè vào người anh.
Con đi đâu, làm gì, nó đều báo cho bác cả. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Tôi không thích mèo.
Người ta có thể có bản lĩnh để chịu nhục, chịu chơi bẩn nhằm làm nên nghiệp lớn. Như một chương trình diệt virus được cài đặt vận hành theo định kỳ. Trái tim tôi nó chả sai bao giờ.
Chỉ vòng vo luẩn quẩn thế thôi, là đời. Nhưng bạn muốn một cuộc sống hơn thế. Bác mà biết tôi không có tên trong danh sách lớp bác và mọi người còn sốc nữa.
Họ đã hy sinh, điều đó đem lại lòng biết ơn. Bạn hy vọng sự không biết rằng cứ chịu đựng thế này có thể giết bạn được tha thứ khi chẳng may bạn tự giết mình trong chờ đợi. Nhưng sao lòng tôi không hồi hộp, mong chờ.
Mua rau, thịt, bút chì và nhãn vở, còn 500. Đánh hay không đánh? Nghĩ mãi không ra. Có đứa trẻ vừa mút kem vừa sán lại gần tò mò xem bà già bới rác.